Bài khổ đau thứ nhất! Ta miệt mài, chăm bẩm cho tương lai, Để tóc pha sương, rủ mục hình hài, Người mải miết chân đi, không chốn nghỉ, Rong ruổi năm canh, lo dáng ngọc, đài.. Tuổi thanh xuân có bao giờ trở lại? Ta đốt cho em chẳng chút ngại ngần, Đắng đo lòng, vội tủi vội hờn thân, Em để lại cho ta trời quạnh quẽ.. Năm tháng ban sơ, tình xưa nặng nợ, Em dại, ta khờ, nổi nhớ vương mang.. Chẳng lỡ làng, sao còn mãi thở than?! Tim cứ đắng. Ta..mang cười lấp khoả.. Bạn tình ơi, có bao giờ bôi xoá? Cả một khoảng trời ta đã bên nhau?! Ta dại, em khờ biết mấy hư hao?! Chân lỡ bước, nào hay tình.. vương hận… Ta viết cho người, dòng thơ mật đắng.. Nhắn nhủ đôi lời, còn nhớ thương chăng? Mười mấy năm rồi, nặng gánh tâm tư Người thay ta viết??! Ta đem đời mang tặng..
Bài khổ đau thứ hai: Ngẩn ngơ! Ánh trăng rằm soi trời cao muôn lối, Ngẩn ngơ lòng.. Ta chạnh nhớ về em.. Ngăn giọt sương ủ đọng bước chân thềm, Ngân điệp khúc tình ca cao vời vợi. Trăng suối tóc .. Huyền mơ tình thôn lữ, Thơ lưng đồi qua nhịp hát vu vơ, Khách bốn phương tìm hỏi cứ ngẩn ngơ, Nơi một kẻ cúi đầu tìm... Dĩ vãng. Mây xanh ngát bao la nghìn đại hải Sắc trời buồn vương kỷ niệm phôi pha, Nhớ vì đâu?! Ngày ấy với hoan ca.. Giờ còn lại chồng thư sầu tâm tưởng. Mây hờ hửng buồn trôi miền ngất ngưỡng, Nhuộm u hoài theo tiếng nấc tràng thơ, Dệt gấm hoa, thuê bút nghuệch tình mơ, Ghi chép lại trái tim tình.. Tan vỡ.. Ta lỡ hận tình em trao phản bội, Lợi danh gì.. Cũng là cõi hư vô Chuốt làm chi một thiên ý hửng hờ Chùn chân bước cho hồn mang trọng tội..
Bài khổ đau thứ ba: Cõi sầu! Héo hon một tấm chân tình, Chờ, trong, mong, đợi một hình bóng xưa.. Chân thềm tí tách tiếng mưa, Tay lần miết chặt ngăn vừa.. Nổi đau. Biết rằng.. còn nhớ chi nhau?! "Người dưng", "kẻ lạ" phải nào đâu thân? Nhỡ tay cung điệu lạc vầng, "Bơ vơ", "mong mỏi", "bần thần", "xuyến xao".. Nẻo đời ta bước qua nhau, Người đi, đi mãi.. Người chao ủ mài.. Vẩn vơ, buôn tiếng thở dài, Đuổi xua ký ức, hình hài cố nhân.. Gục đầu.. Tha thẩn bước chân, Kéo lê nổi nhớ vô ngần theo ta.. Thôi về, gom những xót xa Đề thơ, phổ khúc tình ca: Cõi sầu!
Bài khổ đau thứ tư: Vô đề! Biết có còn không những nổi niềm.. Giữa đời sương khói, giữa con tim.. Hằn học đau thương vì lẽ sống, Vì lẽ yêu em.. phải.. kiếm.. tìm..
Tự vấn! Ta yêu lắm xanh non màu nhựa sống Nhưng gợn buồn khoảnh khắc của tương lai Thiếu một niềm tin ở tuổi trẻ hôm nay, Sống buôn thả, biếng lười, tham phú quí. Người giàu sang khinh khi đời, miệt thị, Kẻ nghèo hèn manh áo lắm sân si, Nô lệ đồng tiền, tâm, dạ bán đi, Đổi lấy chút nhàn thân cùng mộng mị. Ta chẳng yêu khi bạn cùng dối gạt Bản chất lọc lừa, cao ngạo, gian ngoa Đâu thử bạn cùng, sao những ngày qua?! Thân cứ vấy bụi trần ai.. Buốt nhối Tuổi đã "đôi ba" canh tàn mong mỏi, Nợ duyên người sao cứ mãi xa trôi "Trống trận liên hồi, khí chất sục sôi, Kỳ xuất tướng kèng vang hồi.. Thu trận" Đời trăm năm, ta còn bao năm hận?! Vạn nẻo sầu, mấy nẻo sẽ riêng ta?! Bán nửa chữ tình, một kiếp phôi pha?! Tròn nhân nghĩa hay đầy bi thương hận?!
Bài khổ đau thứ sáu: Đường chỉ vụn, mười mấy năm khâu, vá, Nay “hở” rồi, buồn quá phải chăng tôi? Bây giờ lại “vá” tim thôi, Và chùm vá đụp, cho rồi cho xong Thôi, thôi kệ cần chi trông với ngóng Bấy nhiêu năm “nằm mộng” đủ nhiều rồi “Cuộc sống mà”, cố quên thôi! Ngu si, khờ dại, là tôi hay người?! Lại vá tim thôi!
Gánh! Gánh tình gánh đã bao năm, Thân xơ xác, thân chịu dằm nắng mưa, Gánh tình đỗ bến yêu xưa, Gánh bao gánh nữa cho vừa.. tình em??
Tập: khổ đau! Vô đề! Ôi, mơ chi cả một đời yêu, hận,Để tháng ngày lận đận với tình duyên Như mang đeo mãi mãi một lời nguyền, Yêu thương để rồi hờn ghen, tủi hận.
Bài khổ đau thứ bảy: Bệnh! Năm thì mười hoạ mới bệnh chơi, Lây lất năm canh với kiếp đời.. Nhọc, mỏi sinh ho hành thân xác, Khì khà, khục khặc để lấy.. hơi. Thuốc uống kê đơn ngót chục ngày, Bệnh tình thuyên giảm (số còn.. May!) Năm mươi năm nữa thời hẳn .. chết Mới đủ yêu thương của kiếp này
Tập khổ đau: bài thơ thứ tám Ừh! Em hiểu gì tôi? Hiểu gì tôi? Hiểu lắm phải không? Hiểu lắm rồi! Đời tôi sương gió bao năm tháng, Em hiểu tôi rồi.. cũng thế thôi?! Chán, chán! Đau, đau chỉ bấy từ Tôi làm kẻ khổ để suy tư, Em hiểu lắm tôi?! Ừh, cứ hiểu Dạ khóc tâm can đã nát nhừ.. Thì đau, thì khổ, thì.. vẫn cứ Sầu, hờn, buồn, tủi mới sinh dư Một khúc nhạc lòng bao tê tái, Thì em cứ nói. Tôi sẽ: ừh! Hiểu đi, cứ hiểu người tâm sự, Tôi chẳng là tôi tự kiếp nào Buôn lơi câu chữ đời than, oán Đành rằng cứ ngỡ.. phải thế sao? Cười đấy! Rồi sao? Khóc? Ôi dào, Mắng đời tình vẫn cứ hư hao Rằng: chi?! Cho tội thân chi lắm?? Dẫu chẳng hờn, sầu vẫn lao đao Ai xuôi ai khiến? Ai giả tạo? Còn đòi con “nợ” đến xanh xao Đã chết. Người ơi, tôi đã chết! Người hiểu lắm tôi?! Hiểu.. gì.. nào?!
Làm sao để biết được rằng mình đã từng có một người... xàm chút nữa. Trống vắng! Ta nghĩ ai đó đã lấy đi. Lấy đi một thứ không còn ở đây. Trộm ta, Ta biết lúc nào? Lấy đi lặng lẽ, như vừa hôm nao. Trách ai, trách kẻ đứng nhìn. Trách cho duyên số, trách mình hay không. Không thì ai khóc, ai than. "Ai" lên một tiếng, than thầm ai đau. ... Chuyện sẽ chẳng là gì nếu ta không níu kéo. Kéo càng mạnh, rách càng sâu. Đau rồi, hãy khóc. Khóc để nhớ, để làm quen. Để khi nhớ lại ai làm ta đau. Để rồi theo gió bay xa, Để khi khoảnh khắc, ta nhìn thoáng qua.
Trong tập thơ khổ đau này, có rất nhiều bài thơ được viết bằng cảm xúc và nhạc điệu Bài thơ thứ ba là một ví dụ. Trong hai câu: Nhỡ tay cung điệu lạc vầng, Bơ vơ, mong mỏi, bần thần, xuyến xao Đây cũng là một bài thơ âm điệu. Biết ai nghe được nhịp đàn?? Biết ai? Bài khổ đau thứ chín: Khúc than thân! Hờn hờn, tủi tủi tiếng đàn ngân, Dạ khúc tâm tư đến tần ngần, Ai nghe tôi dạo đừng than, oán Hờn tủi, tủi hờn cứ trào dân.. Dăm đôi câu chữ đã chẳng cần, Mặt người rành tỏ, lòng giải phân Tủi tủi, hờn hờn! Hay.. hay nhở Nghe thơ chớ bảo: kẻ si đần! Ham vui, nên lạc điệu, cung, vần Bởi lạc nên vùi.. chốn ái ân. Lầu son tình ai tôi.. sơn phếch, Lem lắm tủi hờn, hờn tủi thân. Cậy thơ bóng gió ấy xa gần, Chơi chút điệu đàn kiếm tình nhân Ai biết? Cùng tôi vui điệu ấy, Tủi tủi, hờn hờn.. khúc than thân.
Chậm bước thôi em, giữa đường đời Bão đầy, giông tố mắt buồn lơi.. Tàn mộng, canh thâu người mong mỏi Nhớ chăng êm ấm của một thời?! Chậm bước chân em, vội chi lời? Buồn, tan thương cảnh có gì vui?! Vứt áo tương tư, điều mong đợi?! Tình chia đôi ngã? Cách, xa, rời?? Chậm bước thôi em, chậm bước thôi.. Tập khổ đau: bài thơ thứ mười
Tập khổ đau: bài thơ thứ mười một. Bóng! Khuya rồi.. trống gõ canh hai Tóc tóc.. Tóc tóc.. Nhịp dài tiếng thanh.. Suy tư giấc.. ngủ chòng chành, Thèm ghê một giấc mộng lành bên em.. Thở dài.. Nhớ bỗng càng thêm, Thở dài.. Nhớ hoá thành đêm đợi chờ.. Riêng mình “cái bóng” chỏng chơ Nằm nghiên nó.. chõi, nó.. “ vờ ơ” bơ (bơ vơ..^.^) Em thương chớ bảo “anh khờ” Giữa đêm thao thức làm thơ chuyện mình.. Bao giờ em chịu về dinh? Bóng thôi đơn chiếc, định hình yêu thương.. (07/09/2014)
Tập khổ đau: bài thơ thứ mười hai Cô hàng xóm! Rắc rối hoạ vầng thơ với luật Để buồn có đất đứng chồn chân Kẻ đủi người xua.. Tàn xua nhẫn Vạ lấy thân tôi bởi đứng gần.. Cô em xóm nhỏ may áo mới Phượng, rồng thêu gối có hay cho? Gối mộng gối mơ đêm em gối, Sang ngang.. tôi lỡ một chuyến đò.. Kỷ niệm ngày buồn nhất!
Tập khổ đau: bài thơ thứ mười ba Thềm hoang!! Tôi về thăm lại chốn xưa Thềm hoang khắc mối tình vừa chia ly Mắt buồn hoen lệ, đắng mi, Người đi với giấc tình si chẳng về.. Em không trọn với câu thề Cho tôi trọn một kiếp.. hề bên em.. Ngày qua đi, những êm đềm Như phiêu lãng, như nổi niềm khó phân Hoa tình rụng trắng ngoài sân, Dáng người ẩn hiện như gần.. như xa.. Đêm nghe dưới ánh trăng ngà Có người thi sĩ bôn ba nhặt.. tình Nhặt tình ép cánh hoa xinh Tặng người trinh nữ đắm mình trong yêu. Em đi cho nát những chiều Tím trời thu đã có nhiều.. đau thương Đêm buồn giăng lối tơ vương Tôi về lạc bước trong trường.. tương tư!! Kỷ niệm sau những ngày buồn nhất!
Bài khổ đau thứ mười bốn Có những đêm buồn rơi rụng dưới chân tôi Là những niềm đau, xao xuyến đến bồi hồi.. Có những đêm buồn ngại ngùng không dám nói Tiếng yêu đầu.. chưa thốt nổi trên môi.. Rồi.. em xa! Bến bờ nào cho thuyền tôi trôi nổi Chập chững một nẻo tình.. bối rối tâm tư Xa lắm..!! Trong đêm viết mãi chỉ một từ Yêu!! Trọn đã yêu rồi, viễn xứ một tình yêu! Chấp cánh thơ tay hằng vẽ những chiều Gió lay gọi, sao lắm điều khổ nhọc Lạnh và khô biến, tan thành tiếng khóc Một chiều mưa hằng học vết thương xưa.. Rồi.. em xa!! Vò võ canh thâu thao thức một ngày mưa Xối ước tim khô đã vừa tròn.. dăm tuổi, Ba năm dài.. mối tình tôi đeo đuổi Chỉ mộng mơ cùng.. rong ruổi với đơn phương.. Có bóng người mờ nhạt giữa hơi sương Giữa một lần đau tôi vẫn thường mang, nhận Rồi ưu tư, rồi mang ra.. thù hận.. Lại đề huề rồi lại vẫn là.. tôi!! Rồi.. em xa!! Chỉ có nổi niềm sống lại cứ tuôn trôi Thì em xa!! Rồi lại thôi.. vẫn vậy Cho đêm nay thuốc tàn rồi lại cháy, Tôi.. lạnh lùng mơ thấy.. bóng.. em.. thương! Thì.. em.. xa!!
Nhớ em! Anh nhớ em rồi, buồn quá đi thôi! Buồn đến ngẩn ngơ, buồn đến bồi hồi, Buồn giăng giăng lối, một chiều gió thổi, Anh nhớ em rồi.. nhớ quá đi thôi!! Ngày không em nổi nhớ cứ tìm anh, Đòi mãi thơ cho giấc ngủ chẳng thành Ngày không em.. linh hồn anh trăm mảnh, Nào tương tư.. nào thương nhớ.. nó.. hành!